Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 17

 CHƯƠNG 54

 Tôi mở mắt ra, trước mắt chỉ thấy mơ màn bóng của một ai đó.
 Tôi đã chết chưa? Nơi đây là Hoàng Tuyền có phải không?
 Nhưng tại sao cơ thể tôi lại nặng trịch và khó chịu như vậy,chẳng phải trở thành thần hồn thì sẽ có cảm giác nhẹ bẫng hay sao?
 "Tốt quá... cô ấy tỉnh rồi" Một giọng nói quen thuộc của một nữ nhân vang bên tai.
 Tâm trí tôi liền lấy lại nhận thức, thì ra tôi vẫn chưa chết, vẫn còn tồn tại trên dương thế này, tiếng nói ban nãy là của Tiểu Tuyết.

 Thị lực của tôi đã hồi phục, nhìn xung quanh chính là căn phòng của tôi.
 Tại sao lại như vậy chứ? Tôi muốn chết, tại sao không cho tôi toại nguyện?
 Chẳng lẽ tôi phải để bọn đàn ông chà đạp thân xác mình thật sao? Tôi không cam tâm, ông trời tàn nhẫn với tôi quá.
 Tôi chỉ biết ôm chân cúi đầu...

 Bàn tay Tiểu Tuyết vỗ vỗ vai tôi vừa khuyên nhũ:
 "Nam Phong, cô đừng như vậy mà, đâu phải chết là có thể kết thúc được mọi chuyện. Cô đừng cứ mãi nghĩ đến cái chết, tại sao không nghĩ lạc quan hơn? Cha mẹ cô sinh ra cô, nuôi dưỡng cô lớn khôn để rồi cô tự kết liễu mình như vậy sao? Như chúng tôi, vẫn phải mưu sinh bằng cái nghề thấp hèn này, nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ, vẫn sống tốt... Thá chi số phận của cô... đã định phải ở lại nơi này"

 Đầu óc tôi không thể nào ăn nhập được câu nói của Tiểu Tuyết vào đầu được nữa, chỉ cảm thấy tâm trí như rơi vào vực sâu, có gì đau khổ hơn khi mà sống không được chết cũng không xong chứ?
 Cô ấy nói đúng, tôi quý thân xác này, bởi nó là thứ duy nhất là của tôi, sao tôi lại dễ dàng chấm dứt cuộc đời mình ngu ngốc như vậy? Nhưng tôi chưa yêu ai, tôi thật không chấp nhận.

 Liệu có một nam nhân nào chấp nhận tôi, yêu tôi dù biết tôi không còn trong trắng nữa? Và tôi là một kỹ nữ?
 "Liệu..." Tôi ngước gương mặt lắm lem nước mắt hỏi Tiểu Tuyết "...có một nam nhân nào chấp nhận tôi khi biết tôi là kỹ nữ hay không?"
 Có lẽ tôi làm khó cô ấy rồi, gương mặt cô ấy tối sầm lại, đưa mắt sang nơi khác, thở dài.
 "Tôi cũng không biết, nhưng tôi tin là có"

 Tôi chau mày nhìn cô ấy:
 "Tôi không hiểu ý của cô, Tiểu Tuyết"
 Cô ấy ngước lên mỉm cười với tôi, đưa tay gạt nước mắt giúp tôi:
 "Bởi có một giai thoại của Lạc Xuân lâu, cũng đã lâu lắm rồi..."
 Tôi chợt lắng tai nghe Tiểu Tuyết kể
 "Đó là một kỹ nữ rất xinh đẹp, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ cô ấy, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng chỉ là một kỹ nữ thấp hèn, đàn ông thay nhau trả giá cao để được qua đêm với cô ấy. Cứ ngỡ rằng người mang thân phận như cô ấy suốt đời chôn thân nơi đây, vậy mà bỗng một ngày có một vị công tử sẵn sàng bán cả gia tài để chuộc thân và cưới cô ấy về làm thê tử."

 "Vậy thì tại sao? Hắn ta bị thần kinh sao? " Hệt như Lưu Tuấn, tôi đoán vậy.
 "Bởi chàng công tử phong lưu ấy nhận ra cô ấy có một trái tim trong sáng thánh thiện, luôn mang trong mình hy vọng dù bản thân mình còn lo không xong..."
 Thật kỳ lạ, những con người này, tôi không hiểu được.
 Tôi chỉ còn cách đoán đại đó là do "duyên" và nó đã được đánh thức đúng lúc.
 Tôi phải tiếp tục sống, tìm cách thoát khỏi nơi quái quỷ này.

 Nhưng cái chính là làm sao tôi có thể vượt qua nỗi đau khổ và nổi sợ với việc phải cùng người đàn ông mình không yêu "lên giường" cơ chứ? Tôi cảm thấy sợ hãi.
 Tôi được họ mặc cho bộ y phục đẹp và lộng lẫy nhất, trang điểm đậm hơn thường ngày. Nhưng tôi không được phép bước chân ra khỏi phòng, càng không có quyền theo dõi cuộc đấu giá đang diễn ra bên ngoài, hẳn là rất nhộn nhịp.
 Tôi cảm thấy mình bị chà đạp, dù hiện tại chưa hề bị động đến một sợi tóc, họ xem tôi như đồ vật, như hàng hóa, mặc sức đấu giá.

 Tôi có thể tưởng tượng bọn quan lại, địa chủ, đến những tên công tử giàu có chen lấn xô đẩy nhau, giành giật tôi ở phiên "đấu giá" này.
 Nghĩ đến đó, nước mắt tôi đã giàn giụa vì sợ hãi, tôi muốn tháo chạy thật nhanh.
 Nhưng ma ma Lâm quỷ quyệt đã sớm biết trước ý định của tôi, bà ta đã cho người canh chừng cẩn thận bên ngoài, kể cả cửa sổ cũng bị niêm phong đóng kín.
 "Các ngươi lui ra ngoài" Giọng ra lệnh của ma ma khiến tôi giật mình xoay người về hướng cửa, chỉ thấy cái bóng mập mập đen thui của bà ta, bên cạnh là hai tên gác cửa vừa đi lướt ngang qua bà ta.

 Bên cạnh... bên cạnh chính là bóng của một nam nhân, cơ mà may mắn làm sao vì tôi cứ sợ là một lão già.
 Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng toát lên vẻ oai phong đó thôi cũng khiến tôi sợ hãi, môi tôi run run, toàn thân như rã rời.
 Sau đó chất giọng eo éo của bà ta lại tiếp tục nói:
 "Công tử, Nam Phong của chúng tôi lần đầu tiếp khách, nếu có gì không hài lòng thì xin công tử bỏ qua cho..."

 Đáp lại, chỉ thấy dáng người ấy gật gật.
 Dù chỉ nhìn thấy mỗi cái bóng của anh ta, nhưng tôi đoán hắn không phải hạn nam nhân tầm thường, chỉ là vẫn chưa rõ nên đưa hắn vào dạng nam nhân nào.
 Rồi cái bóng mập ú của bà ta lướt đi, còn lại vị nam nhân đó.
 Tôi sợ hãi ngồi run bần bật trên giường, nhưng cũng vội sửa sang lại tư thế.
 Nhưng tại sao mắt tôi cứ cúp xuống chẳng dám nhìn, dù biết cánh cửa ấy đã mở ra phát ra tiếng động, bước chân ấy nhàn nhã đến gần chỗ tôi.

CHƯƠNG 55

 Chẳng hiểu sao, toàn thân tôi đã nhanh chóng đông cứng lại, tôi muốn đứng dậy chào hỏi anh ta cho có lễ nghĩa, nhưng thân thể này không nghe theo lời của tôi.
 Tôi cố hít thật sâu, nhắm mắt lại rồi mở ra.
 Cố lắm tôi mới có thể ngước mắt lên, dáng người đó đã đứng trước mặt tôi, tư thế vô cùng oai phong, tay chấp sau lưng, gương mặt khôi ngô, hàng lông mày thẳng tấp như hai thanh kiếm.
 "Anh là người... trả giá cao nhất?"
 Có lẽ nhan sắc của tôi có chút hút hồn hắn, định bước đến bên cạnh tôi thì đã khựng lại đôi chút:
 "Phải" Anh ta gật đầu nhếch môi cười.
 "Tôi có thể gọi anh như thế nào đây? Dù rằng chúng ta chỉ có thể gặp nhau đêm nay thôi..." Tôi cố giữ giọng nói bình tĩnh.
 "Tôi là Chính Quân"
 Tôi tròn mắt, cái tên này nghe có vẻ hay và đặc biệt thật.
 "Cô là... Nam Phong?" Hắn vẫn đứng đó tra vấn tôi, tôi vẫn không hiểu, cứ tưởng anh ta sẽ sớm vồ lấy tôi.
 "Phải" tôi gật gật
 "Là tên của cô?" Hắn nhướn mày đầy nghi hoặc, tôi mất kiên nhẫn rồi đấy, thật đáng ghét! Hẳn là hắn không phải đàn ông mà, một nữ nhân sắc nước hương trời đang ở trước mặt, vậy mà có thể tĩnh tâm được như vậy sao?
 Tôi gật gật, vội đứng dậy. Chắc do trông anh ta không "nguy hiểm" như tôi nghĩ, tôi liền đi đến gần anh ta, quàng tay lên cổ nhìn với ánh mắt quyến rũ.
 "Chính Quân à, liệu chàng sẽ để thiếp đợi đến bao giờ đây?"
 Đột nhiên đôi môi quyến rũ ấy mấp mé một nụ cười gian xảo, tôi có chút thất kinh.
 Chính Quân luồng tay xuống eo tôi ôm chặt lấy, chặt đến độ khiến tôi ngợp thở, tôi cố đẩy anh ta ra nhưng không được, cứ như keo siêu dính vậy, cằm của anh ta đặt lên vai tôi.
 "Chàng..." tôi hơi khó chịu
 "Im nào! Ta đã bỏ một số tiền không nhỏ để bên cạnh nàng đêm nay, chẳng lẽ nàng lại dám chống đối ta?"
 Tôi cảm nhận cái giọng ồ ồ ấy vang lên từ lòng ngực rồi truyền ra thành âm thanh trên môi hắn.
 "Nhưng..."
 Chính Quân nới lỏng tay, đưa mắt nhìn tôi:
 "Chắc hẳn nàng không biết ta?"
 "Dĩ nhiên, thiếp biết chàng là Chính Quân" tôi vặn lại
 Anh ta lại đưa mắt sang nơi khác bật cười, theo tôi nụ cười ấy có gì đó... không vui.
 "Tùy nàng nghĩ..."
 Đang mãi khó hiểu với các câu nói của anh ta hiện giờ, liệu anh ta có bị thần kinh hay không nhĩ?
 Chưa kịp định thần lại, Chính Quân đang hôn tôi, một nụ hôn mãnh liệt.
 Tôi chưa bao giờ hôn, nhưng tại sao cảm giác này, như tôi đã từng cảm nhận.
 Tại sao một vị khách phong lưu lại có thể cuồng nhiệt với một ả kỹ nữ như tôi?
 Anh ta hôn tôi rất say đắm, tôi không rõ là thế nào nhưng cảm giác này không hề giả tạo.
 Tôi không hiểu được, hệt như anh ta đang hôn lấy người con gái mà anh ta yêu vậy, tôi đẩy Chính Quân ra:
 "Tôi... tôi không hiểu"
 "Ta nhất thời không thể giải thích cho nàng hiểu hết, chỉ muốn nàng biết là ta rất yêu nàng, sẽ không bao giờ để mất nàng thêm một lần nào nữa" anh ta nhìn tôi không chớp mắt, có vẻ như vô cùng nghiêm túc.
 Anh ta điên rồi, gặp lần đầu tiên mà yêu ư? Được rồi, cứ xem như là lời tán tĩnh của nam nhân khi sắp lên giường cùng một nữ nhân đi, tôi không quan tâm nữa, nhưng ít ra người đầu tiên của tôi là một nam nhân khôi ngô, cũng không đáng thất vọng cho mấy.
 "Chính Quân à!" Tôi nhìn anh ta bất lực
 Được rồi, đã đến đây thì không thể bỏ chạy, tôi lập tức làm chủ tình hình ôm lấy cổ anh ta, trao lên môi anh ta một nụ hôn hệt như ban nãy anh ta dành cho tôi, đương nhiên anh ta nhiệt tình đáp lại.
 Không thể ngờ được rằng đêm đầu tiên của tôi lại thuận lợi đến như vậy, tôi luôn nghĩ nó sẽ là một cơn ác mộng mãi mãi ám ảnh tôi.
 Liệu tên nam nhân nào cũng cuồng nhiệt và cưng chiều tôi như Chính Quân?
 Đột nhiên trong lòng tôi lại thổn thức vì hắn rồi, có lẽ nào tôi yêu hắn rồi không?
 Hắn đối xử với tôi vô cùng dịu dàng, tôi không nghĩ hắn là hạn nam nhân ôn nhu như Lưu Tuấn, nhưng tại sao? Hay chỉ tại đối với nữ nhân thì như thế, chứ thá gì mà yêu thích tôi ở đây.
 Chính Quân vẫn ôm trọn tôi vào lòng, cảm nhận lòng ngực ấm áp của anh ta áp vào má của tôi, tại sao bây giờ tôi chỉ ước rằng mình sẽ mãi như thế này, mãi như vậy, không muốn vào sáng mai bóng hình anh ta biến mất.
 "Dù nàng không nhớ gì, nhưng nàng vẫn giữ tính cách như vậy, chỉ là mạnh mẽ hơn lúc trước" giọng nói của Chính Quân vang bên tai tôi.
 "Lúc trước?" Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, tôi không thể hiểu được Chính Quân đang nói về cái gì, có khi nào lại nhầm tôi với ai?
 "Ngày mai ta sẽ đưa nàng ra khỏi đây, cùng ta trở về Nam Quốc"
 "Sao?" Tôi thất kinh đẩy nhẹ hắn ra, hắn nói Nam Quốc? Hắn là người Nam Quốc? Hắn điên sao? Nếu là sự thật, thì đúng là chui đầu vào hang cọp, rõ ràng Bắc Quốc vừa bị quân Nam Quốc đánh đuổi, hẳn đang rất căm thù Nam Quốc, vậy mà hắn lại dám sang tận Bắc Quốc để gặp tôi.
 "Nhưng tại sao anh lại muốn đưa tôi ra khỏi đây?" Dù không biết anh ta chỉ đùa hay là sự thật.
 "Nàng vốn là nương tử của ta bị thất lạc đến chốn này" Hắn vẫn trả lời điềm đạm với tôi như vậy, rồi ôm siết tôi vào lòng.
 "Anh nhầm rồi, sao lại là nương tử của anh? Tôi chưa hề thành thân với ai..." Tôi cũng chẳng hơi đâu đẩy anh ta ra nữa.
 "Dĩ nhiên, nàng đã mất trí nhớ... Không sao, khi về Nam Quốc, ta sẽ lập tức tìm Thái Y giỏi nhất để trị cho nàng"
 "Giỏi nhất?" Tôi cười chọc ghẹo anh ta "Anh nghĩ anh là Hoàng đế sao?"
 "Phải, ta là Hoàng Đế Nam Quốc"
 Tôi bĩu môi, anh ta nghĩ anh ta là ai mà dám nói như vậy? Là người Nam Quốc mà dám béng mãn đến đây là đáng sợ lắm rồi, còn dám nói là Hoàng Đế Nam Quốc, vậy thì rõ là anh ta đang chán sống.


CHƯƠNG 56


 Tôi ngủ say đến mức người đàn ông nằm bên cạnh tôi đã rời khỏi giường lúc nào không hề hay biết.
 Khi tôi xoay người đưa tay quờ quạng bên cạnh thì đã nhận thấy chỉ còn mình tôi nằm trên giường.
 Đột nhiên thần thức tôi tỉnh hẳn, mắt mở to...
 Điều đầu tiên mà tôi cảm thấy chính là sự hụt hẫng, tiếc nuối, người ấy đã mang lại cho tôi một thứ cảm xúc đặc biệt.
 Tôi thầm rủa anh ta sao tàn nhẫn với tôi như vậy, tại sao cứ thích in dấu ấn vào trái tim tôi một cách bừa bãi như vậy chứ? Đồ ác tâm.
 Tôi bật dậy mà lòng trĩu nặng, nhưng...
 "Ngủ có ngon không?"
 Chính Quân đang đứng trước mặt tôi, lưng dựa vào tường, bên cạnh cửa sổ.
 Mái tóc dài lượt thượt đen huyền, từng làn gió nhè nhẹ thổi tung vài sợi tóc trên gương mặt của anh ta.
 Môi anh ta nở một nụ cười ấm áp với tôi, không hiểu sao lại có thể thôi thúc tôi đến như vậy, tôi đã cười đáp lại mà không hề nhận ra mình đang cười.
 "Chàng chưa đi sao?" Tôi thắc mắc.
 "Ta chỉ đi khi có nàng đi cùng" Anh ta đáp lại khá thản nhiên
 "Chàng đùa sao? Sao được chứ, ma ma Lâm..."
 "Ta sẽ có cách buộc bà ta phải đồng ý chuộc thân cho nàng" Chính Quân đi đến ôm lấy cổ tôi cúi xuống trao cho tôi một nụ hôn.
 "Nhưng, những lời hôm qua chàng nói là thật?"
 Anh ta gật gật.
 Hồn phách tôi liêu xiêu như muốn bật ra khỏi thân xác, anh ta đang chơi trò gì vậy? Anh ta là Hoàng Đế Nam Quốc? Một con người bé nhỏ đã và đang gánh vác cả một đất nước, người đã dùng mưu dũng của mình đánh đuổi quân Bắc Quốc xâm lược hùng mạnh...
 Đột nhiên bên ngoài có một chấn động không lớn lắm nhưng hơi rung chuyển căn phòng của tôi.
 Từ cửa sổ từ đâu ra một nam nhân phi thẳng vào phòng tôi, nhìn thấy Chính Quân, hắn ta lập tức khụy gối hành lễ, nhưng do thính giác không tốt hay anh ta nói quá nhanh, tôi không hiểu anh ta nói những gì.
 Điều tôi nhìn thấy trước mắt đã phần nào trả lời cho những thắc mắc của mình, tôi ăn hên đến vậy sao? Anh ta là Hoàng Đế Nam Quốc?
 Đầu óc tôi xoay xẩm ngất ngư...
 Chính Quân liền lao đến đỡ tôi:
 "Nàng không sao chứ?" anh ta lo lắng hỏi tôi
 Tôi chỉ kịp lắc lắc đầu hơi cười.
 Vị Nam nhân kia nhìn thấy tôi, đột nhiên đi đến với vẻ mặt thất thần, rồi anh ta lại thốt ra một câu nói mà tôi không hiểu, vừa quen lại vừa lạ, anh ta đang nói bằng ngôn ngữ Nam Quốc.
 Chính Quân liền quay sang nói với hắn ta gì đó, sau đó quay lại nói tiếp với tôi:
 "Ta hy vọng nàng sẽ phối hợp tốt với ta, còn những điều mà nàng thắc mắc thì trên đường đi ta sẽ từ từ giải thích cho nàng hiểu"
 Tôi có thể thấy ánh mắt đượm buồn của vị nam nhân đó, vì sao vậy? Tôi và anh ta từng có mối quan hệ gì sao?
 Tiếng gõ cửa cửa khiến chúng tôi giật mình hướng sang:
 "Vào đi..." Chính Quân trả lời
 Phòng bật mở , Lâm ma ma thong thả đi đến với cái điệu bộ khinh khỉnh của bà ta, thực làm tôi muốn nôn:
 "Công tử, đêm qua Nam Phong cô nương làm công tử hài lòng chứ?" Sẵn tiện bà ta liếc cái sang tôi một cái.
 "Ta muốn bàn một chuyện với bà" Chính Quân đi đến đối diện với bà ta, điệu bộ rất phong nhã nhưng lại toát lên khí chất của một chàng công tử phong lưu, đa tình.
 "Chuyện gì? Có phải công tử muốn mua đêm tiếp theo của Nam Phong cô nương?" Mắt bà ta sáng rỡ như mười con đom đóm cộng lại.
 "Ta muốn chuộc thân cho Nam Phong..." Giọng nói anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, có phần áp đảo đối phương.
 Bà ta đưa mắt sang nơi khác cười khả ố:
 "Công tử, tôi không thể... nếu công tử muốn mua đêm tiếp theo của..." Đột nhiên vị nam nhân ban nãy nhanh chóng xuất hiện kề dao vào cổ bà ta.
 "Các người..." Tôi thốt lên sợ hãi, nhưng Chính Quân vội đưa tay ngăn tôi, rồi nói tiếp với bà ta:
 "Vậy có chuộc hay không?"
 Gương mặt bà ta tái xanh, có vẻ như sắp ngất rồi.
 "Chuộc... chuộc..." Bà ta gượng ép phải nói
 "Được, bao nhiêu?"
 " 1 vạn "
 Chính Quân dùng ánh mắt áp đảo bà ta, hỏi lại bà ta một lần nữa:
 "Ta hỏi lại, bao nhiêu?" lưỡi dao sắt lẹm đã chạm đến lớp da của bà ta, tôi có thể thấy bà ta đã nuốt nước bọt khó khăn đến mức nào, nhìn bà ta như thế này tôi lại thích thú vô cùng.
 "Khi trước bà đã trả bao nhiêu để mua cô ấy?"
 "500 " Bà ta nuốt nước bọt
 "Được" Chính Quân dùng ánh mắt làm ám hiệu với vị nam nhân đó.
 Liền đưa cho bà ta 500 lạng, sau đó tôi thoáng thấy hắn nhét một viên thuốc vào miệng bà ta.
 Khi lưỡi dao được thu lại, bà ta đã gào lên:
 "Ngươi cho ta uống thứ gì?" Lâm ma ma vừa ho sặc sụa, cố moi thứ đó ra.
 "Vô ích thôi, đó là độc được, phòng trừ bà giở trò, tốt nhất hãy đưa chúng tôi ra khỏi đây an toàn, tôi sẽ đưa bà thuốc giải" Vị nam nhân kia nói.
 Hắn biết nói tiếng Bắc Quốc! Tôi cứ nghĩ hắn không biết, hẳn là võ quan của triều đình Nam Quốc, nhưng tôi thực sự là thê tử của Chính Quân sao? Vậy là phi tần ư?
 Nhưng suy cho cùng, mọi thứ diễn ra như là một giấc mơ, có ngờ đâu giữa lúc tuyệt vọng tôi lại được giải thoát, mà người giải cứu tôi lại chính là "Chân mệnh thiên tử" của tôi và của cả một đất nước.
 Bởi tôi không có ký ức của quá khứ, tôi chỉ nhớ khi mở mắt ra thì tôi đã ở đây, mọi lời giải thích của Chính Quân đã xóa tan nghi ngờ trong tôi.
 Chúng tôi được chuẩn bị một chiếc xe ngựa, khi tôi và Chính Quân bước vào trong lều, còn vị nam nhân đó làm mã phu...
 Khi xe bắt đầu phóng đi, tôi còn nghe tiếng Lâm ma ma ơi ới gọi:
 "Thuốc giải... thuốc giải của ta..."
 Đáp lại là chất giọng tinh nghịch của hắn ta:
 "Chỉ là thuốc sổ thôi..." Sau đó là một tràn cười trêu tức bà ta.
 Hẳn Lâm ma ma sót ruột lắm, tôi và Chính Quân bật cười vang trong lều.


CHƯƠNG 57

 "Nàng không nhớ y sao?" Chính Quân hất cằm hướng ngoài, ý chỉ người ngồi phía sau tấm màn, đang điều khiển ngựa.
 Tôi lắc lắc đầu, rõ ràng tôi không biết, tại sao lại hỏi làm gì chứ?
 "Là Tuấn Kiệt, là nghĩa huynh của nàng..."
 Tôi tròn mắt:
 "Nghĩa huynh?" Đưa mắt ra hướng tấm màn che, Tuấn Kiệt vẫn thúc cho ngựa chạy thật nhanh.
 Bỗng dưng cảm thấy mình đã vô tình đến mức độ này rồi sao? Nhưng thực sự là tôi không thể nhớ ra, kể cả Chính Quân của khi trước, ký ức đều không có.
 Có vẻ như nói với tôi những câu nói không đi đến đâu, Chính Quân đưa mắt nhìn tôi:
 "Tên thật của ta là Thiệu Anh, hẳn nàng không nhớ, nàng cứ gọi ta là Chính Quân"
 Anh ta làm tôi rối thật rồi, tên thật là Thiệu Anh ư? Khoang đã, tôi có cảm giác rất quen với cái tên này, nhưng tại sao lòng của tôi lại khó chịu đến vậy? Một thứ phức cảm len lõi vào tâm trí tôi, từ hạnh phúc cho đến đau khổ.
 Không hiểu sao mắt tôi lại ướt đẫm lệ, tôi như có cảm xúc với cái tên này...
 "Nàng không nhớ ngôn ngữ Nam Quốc sao?" Chính Quân nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn.
 Tôi chỉ biết lắc lắc đầu, nước mắt tràn đầy hai bên má.
 Chàng vội đưa tay gạt nước mắt trên má tôi, ôm tôi vào lòng.
 Tôi thật vô dụng, tôi không thể nhớ ra chàng, nhưng tôi lại có cảm xúc với chàng, tại sao lại kỳ lạ như vậy?
 "Thiếp xin lỗi" Tôi dụi dụi vào ngực Chính Quân khóc thật to.
 Tôi biết, hẳn là chàng đau khổ lắm khi tôi không thể nhớ ra chàng, bởi chàng chỉ biết im lặng ôm lấy tôi vào lòng.
 Tiếng vó ngựa bao trùm khắp không gian, hòa tiếng khóc của tôi vào gió, cũng không rõ mình đã cách Lạc Xuân bao xa, chỉ biết xe vẫn chạy mãi như thế.
 Tôi đã ngủ quên trong lòng của chàng từ lúc nào cũng không biết, bên tai vẫn vang tiếng đá lạch cạch bên dưới cổ xe...
 Trên cổ xe ngựa thô sơ...
 Ba con người mỗi người một tâm trạng, cổ xe vẫn đang thẳng tiến đến Nam Quốc xa xôi...
 Đi được một đoạn xa, chúng tôi lại dừng chân ở một quán nước ven đường, rồi lại đi tiếp và mọi thứ cứ lặp lại cho đến khi...
 Cổ xe đột nhiên thắn gắp do mã phu - Tuấn Kiệt điều khiển, xém chút nữa làm tôi bật ra khỏi xe, may là Chính Quân đã giữ tôi lại...
 "Chuyện gì vậy?" Chính Quân nói với ra với Tuấn Kiệt
 "Đã đến biên giới, chúng ta không thể đi được nữa, có quân lính..."
 Chính Quân chau mày vội buông tôi ra rồi phóng xuống xe, tôi cũng vội vén màn ngóng ra.
 Một khung cảnh rừng cây bảo phủ, giáp gần đó là đồi núi cao nối với nhau thành từng dẫy trùng trùng điệp điệp.
 Trước mắt là một khu vực kiểm soát với vài tên lính đang đi hướng về nơi chúng tôi.
 "Các người là ai?" Bọn lính hỏi.
 Quả thực bọn tôi không có giấy phép của triều đình Bắc Quốc, chẳng lẽ phải làm liều sao? Không ổn chút nào.
 Đột nhiên tôi chợt thấy Tuấn Kiệt với tư thế sắp rút kiếm ra:
 "Đừng..." Tôi đặt tay lên tay anh ta ngăn lại.
 Tuấn Kiệt nhìn tôi khó xử:
 "Không nên gây mất lòng giao hảo hai nước, sẽ khó gánh nỗi hậu quả..."
 Anh ta cúi gật đầu: " Vâng! Thưa Nguyên Phi nương nương"
 Tôi tròn mắt khi nghe câu nói đó, tước vị của tôi là Nguyên Phi?
 Sau đó tôi cũng vội phóng xuống xe theo sau Chính Quân, chàng vẫn đang cố gắng thuyết phục để bọn chúng cho chúng tôi qua khỏi biên giới.
 Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có khi chúng tôi sẽ bị bắt giam thì một vị quan trên đầu vẫn đang đội quan mão đi đến chúng tôi.
 Tôi thất kinh:
 "Lưu Tuấn" Tôi thốt lên, lập tức Chính Quân nhìn theo ánh mắt của tôi hướng về vị quan đang đi đến.
 "Có chuyện gì?" Lưu Tuấn nói với bọn lính, sau đó đảo mắt sang chúng tôi.
 Tôi nhận ra ánh mắt của Lưu Tuấn có vẻ mở to hơn một chút, hẳn là nhận ra tôi?
 Tôi hoàn toàn có thể nhờ anh ta cho qua khỏi khu vực này, nhưng làm sao có thể mở lời cơ chứ? Anh ta yêu tôi, nhưng tôi đã thẳng thắn từ chối, thật xấu hổ khi cứ nhắc đến chuyện cũ...
 Nhưng Lưu Tuấn đã nói gì đó với bọn lính, đột nhiên bọn họ đã tản ra nhanh chóng.
 Lưu Tuấn đi đến chổ chúng tôi, nét mặt khá là nghiêm túc:
 "Các người có thể qua..."
 "Tại sao?" Chính Quân hỏi lại, hẳn là nghi ngờ điều gì đó mờ ám
 " Bởi trông các người không giống kẻ xấu, vã lại cuộc chiến tranh giữa hai nước đã kết thúc, hẳn sẽ không muốn gây bất hảo chứ?"
 Tôi vội thúc Chính Quân trở lại xe, để tôi nói vài câu với Lưu Tuấn rồi cùng vào với chàng sau. Nhưng chàng lại nhìn tôi bằng một ánh mắt đáng sợ, phải cố nài nĩ chàng mới chịu vào xe.
 "Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi, không ngờ anh đã làm quan" Tôi khẽ cúi người tạ lễ với Lưu tuấn rồi mỉm cười.
 Anh ta cũng chỉ cười chào tôi lại một cái rồi thu lại nét mặt:
 "Chỉ tiếc là tôi đến trễ một bước rồi..." Anh ta nói với vẻ trách móc
 "Đến trễ?" Tôi lặp lại
 "Phải, tôi có lệnh từ Hoàng Thượng đến giám sát nơi đây, sau khi xong việc sẽ tức tốc đến kinh thành ghé Lạc Xuân để chuộc thân cho cô..." Giọng nói ngày một tắt ngấm của anh ta khiến tôi vô cùng chua xót, thì ra bấy lâu nay, Lưu Tuấn vẫn còn nhớ đến tôi, vẫn không quên lời nói năm xưa.
 "Nhưng tôi..." Chưa kịp nói, Lưu Tuấn chen vào nói tiếp
 "Dù người cô cần là ai đi nữa tôi cũng quyết tâm chuộc cô ra khỏi Lạc Xuân, để cô không phải sống trong tháng ngày bị bọn đàn ông phong lưu ấy chà đạp, nhưng nào ngờ... Bỏ đi, dù sao cũng đã có một người nam nhân tốt để cô nương tựa rồi, tôi cũng phần nào yên tâm..." Anh ta mỉm cười với tôi, một nụ cười gượng để che đi nỗi buồn trong lòng của Lưu Tuấn, sau đó vội gật đầu chào tôi rồi bỏ đi.
 Tôi đứng đó thẫn giờ giây lát, cảm thấy hụt hẫng, lại thương cho anh ta, tôi đã vô tình làm cho một người đau khổ vì tôi. Tôi cứ mãi tự rủa mình như vậy cho đến khi bước lên xe, bắt gặp ánh mắt không mấy vui vẻ của Chính Quân.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .